THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75

THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75

THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75

THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75

THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75
THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75
THÁM HIỂM NAM CỰC - Trần Diệu Hiền BH75
Nam Cực là một thế giới riêng biệt ở nơi tận cùng của trái đất. Hay có thể nói tách rời khỏi vùng đất vì từ cái điểm cực Nam của trái đất là Úhuaia (Argentina) thì không còn một đường lộ nào để nối liền đến lục địa Nam Cực (Antarctic Continent)

NAM CỰC- Nơi bình yên chim hót 


Đôi Điều Sơ Lược 
Nam Cực là một thế giới riêng biệt ở nơi tận cùng của trái đất. Hay có thể nói tách rời khỏi vùng đất vì từ cái điểm cực Nam của trái đất là Úhuaia (Argentina) thì không còn một đường lộ nào để nối liền đến lục địa Nam Cực (Antarctic Continent). Người ta chỉ có thể tiến đến Nam Cực bằng tàu đi giữa vô số các đảo băng, vì Nam Cực là một vùng núi cao sa mạc bao phủ bởi băng tuyết (không phải sa mạc cát) đã tích tụ hơn mấy ngàn trăm 
triệu năm. Nam Cực là lục địa lạnh nhất còn lạnh hơn cả Bắc Cực. Lương băng ở Nam Cực chiếm 98% băng toàn thế giới; Theo một vài nghiên cứu gần đây thì nếu tất cả băng tuyết Nam Cực tan ra hết thì mực nước biển trên toàn thế giới sẽ dâng lên 60 mét bởi vậy hiệu ứng Global warming đang được cảnh báo. Ngoài cái lạnh thì nơi đó cũng là lục địa khô nhất, và có gió nhiều nhất. Con người mới khám phá ra Nam Cực vào cuối thế kỷ 15, 
nhưng mãi đến năm 1520 Ferdinand Magellan- thủy thủ Bồ Đào Nha- lúc đi thám hiểm bờ biển phía Nam Argentian mới đích thực phát hiện ra một đảo tách rời khỏi vừng đất Argentina. Và nhiều năm sau nữa nhiều đảo khác đã được khám phá…Nhờ vậy mà bây giờ du khách có thể “Thám hiểm Nam Cực” bằng…du thuyền. 

Nam cực là một vùng đất “trung tính” không thuộc chủ quyền một nước nào riêng biệt. Nó được điểu hành bởi một thoả ước quốc tê ký bởi 43 quốc gia và gồm 14 điều khoản gọi là “Antarctic Treaty” ký năm 1959 do Tổng Thống Eisenhow chủ trì để coi đó là vùng đất của Hoà Bình và Khoa Học. 

Để bảo vệ môi trường, hàng năm chỉ giới hạn số du khách là 20,000 và mùa du lịch chỉ xãy ra từ cuối tháng Mười đến cuối tháng Hai năm sau vì lúc đó là mùa Xuân, Hạ ở Nam Cực; các tháng khác quá lạnh không thể hoạt động. 

Về việc nghiên cứu khoa học thì có trạm nghiên cứu của các nước như USA, Anh, Úc, New Zealand, Nga, và có cả một căn cứ của nứơc, Ukrain, Chile (đây là một quốc gia gần với Nam Cực). Các nhân viên nghiên cứu trong các tram đó chỉ phải công tác 6 tháng một lần và phải trở về với đất liền để không bị cách biệt với cuộc sống trong xã hội con người quâ lâu. 

Vùng đất của hoà bình ư? Không cần ký kết thoả ứoc thì chắc chắn rằng đó là nơi bình yên nhât trên trái đất này; không có con người sinh sống (chỉ trừ vài khoa học gia trong các trạm nghiên cứu), không võ khí thì làm sao có tranh dành để mà tạo nên chiến tranh đây? Đời sống sinh vật ở đó thật là bình yên với các chú chim cánh cụt (Penguine) rất dễ thương và …nhút nhát trên một vùng mênh mông toàn băng. Du khách phải tuân thủ luật lệ rất nghiêm ngặt về môi trường như không được đến gần bất kỳ sinh vật nào và cũng không được để flash của máy hình làm các sinh vật đó sợ hãi. Ngoài penguin, tại Nam cực còn có các chủng loại hải cẩu, các loại chim trời vừa bay vừa lặn, các loại cá và có cả cá heo, cá voi trên biển Nam Băng Dương. Tạo hoá thật kỳ diệu đã sinh ra các giống sinh vật ở vùng này thi cơ thể hầu như không có mạch máu (để tranh bị đông) và da thì có sức chống lạnh tự nhiên mới sống được với cái lạnh của băng. 

Thám Hiểm…ngày nay 
Nói là thám hiểm cho có…phong độ một chút chứ thực ra ngày nay các hãng lữ hành muốn tổ chức tour đi Nam Cực đều được đăng ký với tổ chức International Association of Ảntarctic Tour Operator (IAATO) đê theo đúng nguyên tắc điều hành của Antarctic Treaty. Để đến vùng đất ngoài…trái đất này du khách sẽ sử dụng du thuyền loại nhỏ như các River boat chứ không phải loại sea cruise như Norwayan, Holland, Pride America… 

Tàu của chúng tôi đi là tàu đóng tại Yugoslavia- Liên Sô có tên Lyubov Ỏrlova nhưng mang cờ hiệu của Malta. Tàu dài 100 mét chứa tối đa 124 hành khách nhưng đoàn của chúng tôi chỉ có 99 hành khách và 56 nhân viên vừa thuỷ thủ đoàn vừa người hướng dẫn , và cả phuc vụ. 

Hãng Quak Expeditions của USA thuê chiếc tàu này để tổ chức các chuyến du hành ở Nam Cực trong mùa du lịch nói trên. Vì tàu ở Liên Sô nên thủy thủ đoàn và nhân viên phục vụ phòng toàn bộ là người Nga. Phục vụ nhà hàng thì có tuyển thêm một số từ Nhật, Brazil; bếp trưởng và phụ bếp thì từ Úc, Pháp. Còn nhân viên Quak Expeditions là người USA chịu trách nhiệm về chương trình …”thám hiểm” mỗi ngày. 

Ở điểm này có một sự phối hợp rất chặt chẽ giữa thuyền trưởng và ngừoi trửong toán du hành để bảo đảm an toàn tối đa cho du khách. Chương trình thám hiểm mỗi ngày đều có thể thay đổi tùy theo tình trạng thời tiết, bảo đảm tàu không đụng phải các băng sơn trôi “lờ lững” cũng như các mảng ice glacier “bồng bềnh” trên sóng Nam băng dương (để tránh không xãy ra thảm kịch như “Titanic” ). Xa hơn nữa các thuyền trưởng các tàu với nhau cũng liên lạc thay đổi lộ trình để không chiếc nào gặp chiếc nào, tạo cho du khách thêm cảm giác “mạo hiểm” vì nhìn quanh đâu chẳng thấy người, chỉ có băng tuyết tuyệt vời chung quanh 


Sinh hoạt trên tàu rất phong phú, đa dạng. Để làm giàu thêm kiến thức cho du khách mỗi ngày đều có giờ diễn thuyết do các nhà chuyên môn nói về các đề tài của Nam Cực (mà chúng tôi đã ghi trong phần sơ lược); chiếu phim về đời sống sinh vật Nam Cực, phim tài liệu về các căn cứ khoa học…,ban đêm thì chiếu phim…tình cảm. 

Trên tàu có điện thoại nội bộ để liên lạc nhau nhưng không có điện thoại đường dài. Internet chỉ có tại tổng đài kiểm soát và du khách muốn gởi email thì phải save trong word file rồi nhân viên tổng đài sẽ gởi theo địa chỉ yêu cầu -(chứ không thể gởi trực tiếp bằng email của mình) và đương nhiên giá cả tính theo dung lượng mb của message. Có rất nhiều du khách trong đoàn chúng tôi đem theo laptop nhưng chỉ để upload, save hình là chính. 

Ngày đầu tiên lên tàu thì mọi người đều được hướng dẫn các biện pháp an toàn, sử dụng áo phao…vì tất cả các cuộc đổ bộ lên các đảo đều phải sử dụng các thuyền rất nhỏ gọi là Zodiac- chỉ có 12 người. 

Từ chiếc tàu lớn bỏ neo ngoài xa, du khách được đưa bằng thang cấp cứu xuống các zodiac này và có hai chuyên viên chèo vượt song nứoc lạnh ngắt để cập vô đảo…băng tuyết. Có lúc zodiac đi giữa các tảng băng trắng và xanh rất đẹp, rất ngoạn mục và hào hứng nhưng cũng không kém phần nguy hiểm bởi vậy điều đòi hỏi đầu tiên để mua tour này là phải có bảo hiểm du lịch (travel insurance); điều thứ hai là phải có chứng nhận của bác sĩ về tình trạng sức khoẻ. Zodiac làm nhiệm vụ như “tàu con thoi” chở du khách lên đảo-thuyền. Để kiểm soát là không ai bị bỏ sót lại trên lục địa, cứ mỗi lần sau khi đổ bộ lên các đảo và về lại tàu thì mọi người tự mình đánh dấu vào tên của mình trong danh sách. Có một lần có một nữ du khách quên tự điểm danh, người ta phải đọc loa thông báo khắp tàu để tìm kiếm. May mà vị khách đó kịp thời “báo cáo” nếu không có mặt thì trưởng đoàn và nhân viên phải trở lại cái nơi mêng mông đó mà tìm người. Eo ôi, nghĩ mà thấy ớn rồi , lỡ mà “missing in action” thì làm sao đây??? 

Khi thời tiết xấu không có các cuộc du hành thì du khách có thể tập trung ở đài quan sát, nơi phòng lái để theo dõi lộ trình. Chúng tôi ngày nào cũng lên đó “nghiên cứu” nên khi tour kết thúc đã được thuyền trưởng bình chọn là “the best observer” (“người quan sát giỏi nhất”) và cấp giấy ban khen trong buổi tiệc giã từ. 

Đến ngày thứ năm kể từ lúc khởi hành thì tàu đến được lục địa Nam Cực (Ảntarctic Continent); hôm ấy thuyền trưởng đã rất khéo léo đưa tàu lớn vào rất gần với đất. Ở lục địa Nam cực này có một điểm rât hấp dẫn đó là tắm nước nóng tại Deception Island. Thật là quá ngạc nhiên và thích thú khi mà trong một vùng băng tuyết mênh mông, lại có nước nóng. Nguyên nhân đó là vùng đất có núi lửa ngầm nên chỉ cần đào đất không sâu là có nước nóng và để trung hoà nhiệt độ thì chỉ cần múc thêm nước lạnh từ biển đổ vào là có thể tắm như trong hình mô tả. 


Du khách nào tắm xong thì sẽ được cấp giấy “chứng nhận”; cũng như tất cả du khách sau khi đặt chân lên Antarctic Continent đều được cấp giấy chứng nhận. 
Các dụng cụ cuốc xẻng, xô đều đã được Quark Expeditions chuẩn bị sẵn. Trên tàu cũng có dự phòng các đôi boot để dùng đi trên tuyết cho du khách sử dụng. 
Đến đêm cuối cùng du khách được thưởng ngoại một chương trình ca vũ dân ca Nga do các phục vụ viên biểu diễn. Tuy là nghiệp dư nhưng các nàng múa rất nhuần nhuyễn làm nóng lên tan cả cái lanh của mùa hè…nam cực. 

Tuy rời xa cuộc sống của con người nhưng trên tàu rất đầy đủ tiện nghi và các bửa ăn thì thật là “tuyệt cú mèo”. Thực đơn được thay đổi mỗi bửa để không nhàn chám. Có cả Antarctica BBQ trên boong tàu vào buổi chiều. Mùi thịt nướng và cái khói nồng quyện trong làn gió lạnh của buổi hoàng hôn trên biển im vắng làm cho mình thật sự không biết đó có phải là trần gian? 

Vì tàu nhỏ với ít du khách nên đã tạo nên một sự thân mật như là bạn bè quen biết nhau lâu. Bản thân chúng tôi làm quen được khoản 50 người trong đoàn và trong đó có một phụ nữ Úc 82 tuổi, một phụ nữ 72 tuổi. Thật khâm phục cho tinh thần mạo hiểm của quý bà đã đến tuổi đó vẫn còn có thể một mình chống gậy để hằn những bứơc chăn trên mặt băng của nơi xa hơn tận cùng trái đất. Không biết lúc mình bằng tuổi các bà đó thì có còn 
sức để mà đi Nam cực thêm một lần nữa, để coi “thương hải biến vi tang điền” ra làm sao??? 
Các bạn có thể tưởng tượng ra bề mặt của lục địa này như một lớp bong gòn trắng xoá và mình bứơc đi thì cũng không biết đến đâu vì nó mênh mông vô bờ. Du khách phải đi từng đoàn với nhau, và được chỉ dẫn là nên bước theo vết chân của người đi trước. Chúng tôi cũng theo lời nhưng lại xãy ra sự cố. Số là cái ngừoi đi trước quá cao nên đã hằn vết chân hơi sâu, mà chúng tôi thì chân ngắn nên khi đặt bưới theo thì hầu như cả con người bị lọt xuống “ổ phục kích” kéo chân lên không được. Thế là bị “chôn chân” giữa tuyết chỉ một giây phút tuyết tràn vào boot lại càng khó lấy ra. Phải kêu cứu thôi; nhưng giữa trời bao la to rộng đó, cái giọng của “đài phát thanh” cũng khó khăn lắm mới âm vang đên nguời đi cùng đoàn. Cuối cùng thì cũng ra khỏi được khối tuyết đó để mà hôm nay hầu chuyện với các bạn. 
Giã từ những chú chim cánh cụt đáng yêu, giã từ những khối băng sơn có lúc làm nên huyền thoại, giã từ những cánh chim hải âu trên biển trời Nam Băng Dương, chúng tôi phải trở lại cuộc sống thực tế của vòng xoáy cuộc đời; nhưng mà cuộc hành trình đã làm giàu cho đời sống tinh thần để thấy cuộc đời thật hạnh phúc và đáng sống như những chú chim cánh cụt tiếp tục hót trên băng tuyết. 


Khi các bạn đọc bài này và xem hình này thì xin hãy cùng chúng tôi có thể biết rằng đây là một trong những người Việt Nam hiếm hoi có mặt ở Nam Cực. Người kế tiếp sẽ là bạn…bạn nhé! 

Và biết đâu khi trở về chúng ta lại phải bắt chước Nguyễn Công Trứ đê mà nói rằng :
“Kiếp sau xin chớ làm người, 
Làm chim cánh cụt (penguin) hót trời Cực Nam” 



Đăng lúc: 05:04:01 AM | 23-03-2018 | Đã xem: 1311


Bài viết cùng chuyên mục


Giới thiệu

Tin tưc và sự kiện

backtop