Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay

Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay

Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay

Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay

Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay
Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay
Tản Mạn Đầu Năm - Dukabay
Em sẽ trở về mà, phải không? - cho dù hàng trúc non người ta đã đốn bỏ - vẫn sẽ có một vuông cỏ riêng tư nào đó....

Không đề

em sẽ trở về mà, phải không?
cho dù hàng trúc non người ta đã đốn bỏ
vẫn sẽ có một vuông cỏ riêng tư nào đó
ta ngồi lại với nhau
và hát cho nhau khe khẽ...

em sẽ trở về mà, phải không?
chỉ lặng lẽ nhìn nhau thôi
thay bao điều muốn nói
nói sao cho hết bao điều ta ấp ủ
ngày đã qua,đâu phải là những gì ta đã mất đi
ngày sẽ đến.em biết không
ta sẽ thấy đẹp như một bức tranh thủy mạc
bảng lãng khói sương
trầm tư dấu đời
em có khóc thì ta chẳng bao giờ giờ uống những dòng lệ đó
mà em có cười vui
con tim ta cũng âm thầm nhỏ những giọt máu hồng tươi.

em sẽ trở về mà, phải không?
ta sẽ mở lại
ta sẽ cùng vui "đêm HÓA HỌC "
đi bên nhau trong ánh lửa bập bùng
những áo blouse đã đi vào giấc mơ huyền hoặc
ta ngây ngất nhìn em và bạn bè
cười đùa trong khoảng cỏ non
ta len lén cầu mưa
những cơn mưa cuối mùa nhẹ hạt
cho má cho môi cho tóc em long lanh nước mắt trời...
đêm HÓA HỌC làm sao mà quên được!

ta đã già
em không còn trẻ nữa
nhưng còn bao nhiêu cô bé mười tám mắt ngời ngời sáng
như em thuở trái tim ta dại khờ
vẫn mong một đêm lửa hội

em sẽ trở về mà, phải không?
lần họp mặt nầy sẽ không có diễn văn khai mạc
không sân khấu,không hội trường
quán cà phê Hóa Học vẫn còn là những ước mơ dang dở
biết làm sao, vì ta chỉ là kẻ lãng du
rong chơi giữa đời
thôi thì vào Thảo Cầm Viên
đâu thiếu những con đường cho ta đếm bước
trời thênh thang, đất thênh thang
những con đường đi mãi không đến đích
những câu chuyện kể hoài không hết được
đôi bạn ngày xưa giờ tóc bạc
đi bên nhau nhớ những ngày tà áo dài quấn quýt bên chân.....
Dukabay 31 12 2013

Gởi một người

*
xa rừng xuống phố thênh thang
ai quen đâu đó ngỡ ngàng bước chân
hơi cay vương mắt mênh mang
ngẩn ngơ đốt mãi không tan nổi sầu
rừng buồn về phố, về đâu
rừng không mông quạnh, phố sâu lạc loài
đường khuya bước mỏi, chân say
đi qua trăm nẻo biết ai đợi chờ
trót làm con sóng mù khơi
biển đen huyền hoặc, cuộc chơi hải hồ
đã xa một thuở hẹn hò
ngại ngùng cũng lắm, giả đò chiêm bao…

*
Hồi đó ta quen nhau , có lẽ nhờ chút "văn nghệ văn gừng "trong máu.
Ngày đầu tiên đến nhà em, ngồi trước hàng ba, em mang ra cây đàn:
- Hát cho X nghe đi.
Trong đời tôi, cái dở nhất là không chịu học đàn. Tôi cười, trao cây đàn lại cho em và nói:
- Anh sẽ học đàn khi có dịp. Bây giờ X hát cho anh nghe đi.
X hát, những bài tình ca tiếng Pháp mà tôi chỉ nghe loáng thoáng câu được câu mất. Đêm huyền ảo, dáng X ôm đàn, tóc xỏa ngang vai, đôi mắt xa xăm,tiếng đàn dìu dặt, tiếng hát chơi vơi đưa tôi vào cõi liêu trai. Tôi như người ngủ mơ, mộng mị.
- Ngâm thơ cho X nghe đi,
X. ngừng đàn.Và tôi đã ngâm cho em nghe bài thơ đó.
Khoảng lặng rất lâu. Tiễn tôi ra cửa X bảo:
- Anh xạo có bằng cấp đó. Nhưng về rừng nhớ chép cho X bài thơ nầy nha..

*
Có lần chị L bảo tôi:
- M ghê thiệt!Vừa viết xong "PLD" đã viết tiếp "MCGDN".
Tôi cười buốn.Hồi đó tôi chưa nghe bản nhạc"góa phụ ngây thơ" của Nhựt Trường (bởi không muốn thấy người yêu nhỏ bé,một sớm nào thành góa phụ ngây thơ...) nhưng những người lính thường trốn tránh ân tình người khác dành cho mình.
Tha phương, sống chết nào ai biết được, vương mang chi thêm tội cho người. Tôi rao bán nỗi cô đơn của mình, nhưng tôi lại sợ tình yêu từ ai đó. Đâu mấy ai hiểu được tình cảm của những người sống mà không biết ngày mai ra sao!
Hình như tôi yêu em. Tôi vẫn nhớ mãi lần tôi về phép, ghé phòng thí nghiệm nơi em làm việc, trong bộ áo lính, chỉ để tặng em mấy trái ổi vừa hái trộm trong nhà người dì:
- Trời ơi! X. đâu có biết "độn thổ" mà anh đến thăm kiểu nầy!
Đôi má em đỏ hồng,và trái tim tôi ngây dại:
- Không sao đâu. Một chút hồng trên má sẽ làm X. đẹp hơn mà.
Rồi tôi đi, Rồi những cánh thư bỗng dưng mất hút, không biết là tại tôi hay tại em. Mà có sao đâu phải không?! Một chút xao động cho cuộc đời thêm đẹp. Rồi qua đi cho ký ức thêm hồng...

*
Tôi thoáng "gặp "em một vài năm gần đây qua hóng chuyện bạn bè, qua trang Web đôi jhi em xuất hiện. Tôi biết em vẫn còn ở đây, nhưng tôi không muốn hỏi thăm bất kỳ ai cuộc sống của em hiện tại . Mười mấy lần hôp mặt GDHH,em chưa đến lần nào.Cũng có sao đâu! Em vẫn đâu đó trong hoài niệm của tôi về những người Hóa Học. Và mãi mãi với tôi,em chỉ là cô bé đôi mươi,một lần hát cho tôi nghe trong một tối "hẹn hò không có thật".
Sắp đến ngày họp mặt rồi đó.
Em có đến?
Em còn nhớ những bài tình ca Pháp?
Hình như tôi vẫn còn đủ rung động.để viết những bài thơ lụy tình...
Dukabay 3 1 2014

Đăng lúc: 09:28:49 AM | 24-03-2018 | Đã xem: 1012


Bài viết cùng chuyên mục


Giới thiệu

Tin tưc và sự kiện

backtop