Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền

Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền

Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền

Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền

Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền
Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền
Cõi tình - TẬP THƠ - Hứa Hữu Bền
Xin gởi đến Quí vị Tuyển tập thơ “Cõi tình”. Đây là những tâm sự của HHB và của bạn bè ở tuổi năm mươi.

THẦY TÔI

Ba mươi năm trước, học cùng Thầy,
Ba mươi năm sau, em vẫn nhớ;
Tri thức của em, công Thầy khai mở,
Cho em thành người hữu dụng hôm nay!

Bước qua cuộc đời với lắm nỗI đắng cay
Tóc Thầy hoa râm,
Tóc em cũng có nhiều sợi bạc;
Nhưng nụ cườI xưa, bây giờ chẳng khác
Những hòai bão ngày nào, đâu phai nhạt với thời gian !
Đã làm người, ai chẳng từng trải khó khăn?
Thầy cũng có rất nhiều đêm trăn trở,
Việc chung, việc riêng, lúc bồi, lúc lở;
Nhưng trước học trò, Thầy vẫn cười tươi !

Vỗ lên vai em
Thầy như muốn truyền lại cho đời
Bao tâm huyết của một thờI sôi nổi
Bao kinh nghiệm cả một đời lặn lội
Lên thảm nhung, xuống cát bụi, lắm lần !

Nắm tay Thầy,
Em nhận lại tuổI xuân
Cậu trò nhỏ hồn nhiên, nhiều mơ mộng !
Xin một phút để tâm hồn bay bổng,
Bởi bên Thầy,
Em mãi vẫn…… là em!

Tháng 05/03

Bạn cũ

Thắm thoát mấy mươi năm
Xa nhau, giờ gặp lại;
Rộn rã tiếng mày tao thăm hỏi,
Bâng khuâng bao chìm nổi đường đời.

Cùng nhắc lại thuở thiếu thời trong sáng,
Những thân tình không tính toán, so đo.
Màu thời gian đâu thể xóa nhòa
Bao kỷ niệm, nỗi buồn vui, tinh nghịch…

Những thành bại đường đời ta tạm gát,
Ngồi bên nhau như bè bạn ngày xưa,
Tóc muối tiêu, da sạm, mắt mờ…
Mang đôi kính để nhìn nhau cho rõ!

Thấy lại nét xưa, cùng nhau cười ha hả,
Chén tạc, thù mừng sức khỏe hôm nay!

Rượu chưa uống đã say !
Xưa thân, giờ càng mến !
Bạn cũ, Trường xưa nhiều lưu luyến,
Đi cùng trời, cuối đất vẫn không quên !

Tháng 05/03

 

Thằng bạn tôi


Thuở thiếu thời, tôi – nó rất thân nhau,
ngày trở về
nó đâu?
tôi nhớ quá !

Làm sao tôi quên những buổi chiều Khánh Sơn yên ả,
những trưa hè Long Khánh vã mồ hôi;
đêm mưa Kiến Hòa,
Vũng tàu gió cát….
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những ngày bão táp
thời sinh viên
chân cứng đá mềm,
mồ hôi lưng áo bạc

Thằng bạn tôi,
ngày xưa hay hát
cây đàn ghi ta lúc nhặt, lúc khoan,
những nỗi buồn vở tan….

Nó cũng thường đem thơ tôi ra phổ nhạc
rồi nghêu ngao
đứa đàn, đứa hát !

Ngày trở về,
Tôi một mình vẫn hát:
“Quán Ngã Sanh
uống ly nước chanh…”
Đâu còn ai để luận bại với thành!

“Hạ mã ẩm quân tửu,
Vấn quân hà sở chi…”
Nó đã ra đi
Ngoài kia cơn gió thoảng!...

Tháng 5/03



Ngày ấy; bây giờ


Ngày ấy, chúng tôi thường nhút nhát,
Quanh năm trao đổi chỉ vài câu,
Bạn bè trong lớp thường quen mặt,
Nhưng hiểu, có khi chẳng tí nào!

Chẳng phải vô tình, hay lạnh nhạt,
Rất muốn làm quen, muốn chuyện trò;
Nhưng ngại những chàng hay lí lắc,
Thấy mình ấp úng lại trêu cho !

Bây giờ gặp lại: sương trên tóc,
Bao chuyện ngày xưa, bấy món quà;
Từ những rụt rè thời đi học,
Năm tháng làm mình chửng chạc ra !

Lứa tuổi chúng tôi, trai thường thiếu,
lắm bạn quần thoa vẫn một mình;
“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu…”
Thương bạn mà sao cứ lặng thinh?

Một chút thân tình xin gắn bó
Bè bạn ngày xưa, tuổi thiếu thời;
Nếu chẳng hữu duyên, âu cũng nghĩa
Đổi chút buồn riêng lấy nụ cười !

Tháng 5/03




Người xưa đâu tá?!


Lớp mình, xưa đông lắn,
Giờ vè chẳng bao nhiêu !
Đứa chân trời xa thẳm,
Đứa giấu mình quạnh hiu !

Giữa biển đời chìm nổi
Ba mươi năm ít gì?
Sống còn là đáng nói,
Nghèo giàu nghĩa lý chi !

Trước kia mình chung lớp,
Bài khó cùng nhau lo;
Chiều mưa về cùng ướt,
Chung xe, chung chuyến đò !

Vào lớp thấy bàn trống,
Là lòng đã buồn so !
Chiến tranh càng nóng bỏng,
Lớp mình càng thấy thưa !

Đời hai đường còn mất,
Trong tôi mãi vẫn còn
Hình ảnh ngày cắp sách
Và bạn bè tuổi son !

Hôm nay, về trường cũ
Thấy vắng bạn mình xưa,
Biết tìm ai nhắn nhủ
Mong bạn mấy cho vừa !

Tháng 5/03

Tiếng yêu đâu dễ nói !

Từ thuở xuân xanh đến bạc đầu,
Tiếng yêu muốn nói có dễ đâu !
Tuổi nhỏ rụt rè e với ngại,
Già rồi thì phải ngó trước sau !

Có những tình yêu thuở thiếu thời,
Định nói, ngập ngừng, rồi lại thôi !
Không ngỏ lời ra, ai có biết ?
Trăm năm không hẹn, trách ta? người?

Nhân sinh ba vạn sáu nghìn ngày,
Vạn sự chu toàn, khó lắm thay !
Với một tiếng yêu, lòng muốn ngỏ
Đâu là mở miệng thốt ra ngay !

Chẳng trách nơi người, chẳng trách ta,
Trăm năm tình nụ, chưa thành hoa !
Nhưng cũng là nhân, mầm thương mến
Cho cuộc đời thêm chút đậm đà !

Tháng 5/03

 

Chim Họa Mi vẫn hót


Có chú chim Họa mi
vừa qua cơn bão tố
thân xác tả tơi
chân run
cánh rũ…
vẫn cất lên tiếng hót
cho đời
được vui . . .

Tiếng chim hót vẫn tươi
vút cao và mạnh mẽ;
nào ai biết trong trái tim nhỏ bé
sức sống lớn vô cùng !

Nắng đã lên ngòai song
cửa nhà ai rộng mở , , ,

Khi vẫn còn hơi thở
chim Họa mi vẫn hót mãi vì đời
giọt sống sau cùng
sao quý thế, chim ơi !

Tháng 05/03.

Ngọn hải đăng của tôi

Có những lúc đời nổi cơn giông bão,
Gió thét gào định đánh đổ mọi niềm tin;
Căng mắt ra, xoay bốn hướng để nhìn
Mong tìm thấy ánh hải đăng vừa loé !

Ký ức tôi quay về những ngày còn bé,
Có Thầy tôi luôn nghiêm khắc kiên trì,
Khuyên chúng tôi cứ thẳng một đường đi,
Thà chết đứng hơn sống quỳ, nhục nhã !

Thầy giãng bài, lớp tôi im lặng quá !
Từng lời như thấm cả tận đáy lòng;
Bản hùng ca của những lớp Cha Ông
Bao thế hệ đấu tranh mà tồn tại !

Có thể chúng tôi mỗi người gặt hái
Lời của Thầy nhiếu ít khác nhau;
Nhưng riêng tôi, cho đến tận mai sau
Thầy vẫn là ngọn hải đăng sáng nhất !

Có thể Thầy quên đứa học trò xưa lắc,
Sang sông bằng chiếc đò nhỏ, Thầy đưa,
Nhưng với em, tôn quý mấy cho vừa
Bác lái đò - ngọn hải đăng vĩnh cữu !

Tháng 05/03


Về những điều ngược lại

Có mặt phải, và vẫn còn mặt trái,
Có niềm vui, và vẫn có nỗi buồn,
Có oán thù bên cạnh những yêu thương
Có kẻ ác ở gần kề người thiện !

Có hòa bình sau một thời chinh chiến,
Có ấm no, đã có thuở đói cơm;
Có tự do, vừa thoát lúc cùm gông,
Có độc lập, đã qua hồi lệ thuộc !

Có vinh quang, từ khó khăn mới được,
Có sướng vui từ gian khổ, chuyên cần,
Có reo cười, bên tiếng khóc xa xăm,
Có thành tựu cạnh bao lần thất bại !

Đời tồn tại với những điều ngược lại,
Cặp phạm trù đối kháng đấy, em ơi !
Sống làm sao cho hòa hợp mọi người,
Điều ngược lại, vẫn trôi xuôi, êm ả !

Tháng 05/03

 

Hạnh phúc và bất hạnh



Là một cặp phạm trù đối kháng
Đời vô thường, chúng cứ luôn lãng vãng
Ở bên ta, chờ chực nhảy bổ vào
Rồi phát tán cực nhanh !

Giống như giấy quỳ lúc đỏ, lúc xanh
Tùy môi trường,
Tùy bản chất.
Như còn ngựa của Tái Ông ngày xưa bị mất
Rồi lại còn . . .

Làm hành giả cõi đời
Hạnh phúc dù nhiều vẫn chưa là đủ,
Bất hạnh dù ít đã thấy quá dư !
Nên chăng:
“Tri túc, tiện túc
Đãi túc, hà thời túc” ?
Lời vàng của người xưa !

Khi xẻ chia hạnh phúc,
Hạnh phúc sẽ nhân đôi;
Khi xẻ chia bất hạnh,
Bất hạnh sẽ vơi đi một nửa !

Thật diệu kỳ
Em có biết chăng em ?
Và cặp phạm trù đối kháng vẫn dịu êm !

Tháng 05/03.




Đường về không quá xa


Khi trong lòng cháy bùng bao tình cảm
Đường dù xa cũng gần lại, khi về,
Đường dù cho lắm cách trở sơn khê
Cũng không khó hơn đường quê khấp khểnh !

Bạn mình ơi, có đi là có đến !
Đường chỉ xa khi lòng chẳng thấy gần
Đường không thể đi khi lòng đã trở ngăn
Chỉ đành chịu khi lòng không mở ngỏ !

Quá nửa đời người ta rong chơi đây đó,
Làm sao quên trường cũ, bạn bè xưa?
Những mùa thi, đêm trắng nỗi âu lo,
Bao mùa hạ bồi hồi trông cánh phượng...

Rời mái trường, chia tay, đi tám hướng,
Ba mươi năm chìm nổi cuộc trần gian;
Được bao lần thuận lợi, gặp lắm lúc khó khăn,
Chợt nhìn lại: tóc xanh dần hoá trắng !

Bạn mình ơi, cho tôi trao lời nhắn
Bớt chút thời gian về họp mặt cùng nhau
Có chúng tôi, những người bạn năm nào
Cùng sưởi ấm cho đoạn đời còn lại !

Tình bạn xưa, bây giờ và mãi mãi
Không nhạt phai trong suốt cuộc đời ta!
Tháng 05/03

 

Nụ cười và tiếng khóc


Có những nụ cười nở rất tươi,
Nụ cười chan chứa những niềm vui
Niềm vui những tưởng vô cùng tận
Cùng tận đáy lòng : giọt lệ rơi !

Ngày xưa, khi khóc tiếng chào đời
Mẹ Cha rộn rã tiếng cười vui
Nghe khóc càng to, càng hớn hở
Nay không thể khóc trước bao người !

Đấy tiếng lòng đau của bạn tôi,
Bao năm ngụp lặn giữa dòng đời;
Rã cánh, chim còn cao giọng hót,
Ai hay giọt máu cuối cùng rơi !

Chỉ bạn thân tình mới hiểu nhau
Nụ cười nào chẳng có mặt sau;
Tiếng khóc nào khi vui quá lớn,
Hay khóc vì đời đã thấm đau !

Tháng 05/03.

Vô thường


Là chơn gốc của cõi đời,
Là nỗi lo sợ triền miên của con người
Nhưng nào ai tránh khỏi !
Từ đỉnh cao
Hay từ vực sâu
Đang mong mỏi hay chưa từng mong mỏi
Một sự đổi thay
Chợt đến !

Chúng giúp cho những cặp phạm trù đối kháng
chuyển chỗ cho nhau
Kết quả có thể là
Niềm vui tột đỉnh
Hay tận cùng của nỗi đau !

Vô thường
Mãi mãi vô thường
Nào ai được biết !

Khi mái đầu đã bạc
Chợt nhìn lại và mĩm cười chua chát !

Tháng 05/03

Một que diêm sưởi ấm mùa đông

Giữa mùa Đông buốt giá,
Ta vừa tìm thấy một que diêm;
Ta đốt lên cho ấm lại buồng tim
Và dòng máu từ bấy lâu đông kết.

Đây em,
Lời ta buồn da diết
Như giọt nước mắt hiền cô đọng trên mi.

Dung nhan nào
Và một chút uy nghi
Ru sợi nắng cho bàn tay gió cuốn
Đừng nói với ta rằng hoa nở muộn
Bởi trong ta: bão tố muốn dừng chân !

Mùa Đông năm nay,
Chính em hay que diêm
Sưởi buồng tim ta ấm
Từng giay phút máu ta thêm đỏ thắm
Để hồi sinh từng thớ thịt, làn da.

Em !
Hãy mãi là que diêm
Ta nguyện cầu như thế !

Ngày 4/8/73

 

Xin ngợi ca Tình yêu


Nghe dễ thương đến lạ
Giọt mưa ngâu vắn, dài
Cơn gió vờn trên lá
Tình yêu tròn trên tay !

Thương sao đôi mắt nai
Sưởi đời anh nồng ấm
Với tháng rộng năm dài
Tình càng thêm sâu đậm !

Anh xin cảm ơn em
Người cho anh hạnh phúc
Cho đời anh tươi lên
Cho tình ta cao vút !

Mong trăm năm, mọi lúc
Chúng mình vẫn bên nhau
Như trời mưa, nước trút
Về sông dài, biển sâu !

Tháng 08/81

Đôi đũa

Đi đâu cũng phải có đôi,
Thiếu đi một chiếc thì đời buồn tênh !
Trời sinh hai đứa để quen,
Để thành đôi bạn, làm duyên cho đời !

Hẹn nhau từ thuở nằm nôi,
Chung thân cây mọc giữa nơi núi rừng.
Qua gia công, mới trùng phùng,
Tánh tâm hòa hợp mới cùng một đôi !

Đũa luôn giúp ích bao người,
Nghèo hèn, sang cả, nơi nơi đón mừng.
Khi thuận lợi, lúc khó khăn,
Lên non, xuống biển vẫn cần có nhau !

Đã yêu, nghìn trước, muôn sau
Dù cho đũa lệch cũng đâu đổi dời !
Nhỡ mai ta mất nhau rồi
Làm thân đũa lẻ, suốt đời long đong !

Tháng 5/03

Em & vầng trăng

Em đi, trăng nửa vầng trăng,
Em về, trăng đã tròn trăng trong lòng.
Phải duyên là vợ, là chồng
Vô hình có sợi tơ hồng nối nhau ?
Một người ngã, hai người đau,
Đêm về vắng bạn, không sao yên nằm!
Trên trời chỉ một vầng trăng
Đầy, vơi, tròn, khuyết cũng ngần ấy thôi!
Tròn trong quí báu tuyệt vời,
Tròn ngoài chỉ đáng có vài đồng cân !
Là đây, nhận thức của anh,
Ai chê cũ rích cũng đành chịu thôi !

Như trăng, mấy triệu năm rồi,
Mà trăng cũng vẫn sáng ngời trên cao!
Vì sao, có vạn vì sao
Tình Em có vạn đường vào tim anh !

Tháng 6/03

Tình sâu nặng

Khi yêu sâu nặng một người,
Non mòn, biển cạn đâu phai nhạt lòng.
Người đi, còn lại khoảng không
Điều mênh mông ấy, biển Đông cũng nhường !

Gần bên, hay phải tha phương,
Trong tim chỉ một người thương đã đầy !
Bóng hình nào đó quanh đây,
Tợ như sương khói, thoáng bay mất rồi !

Vô thường, hai đứa hai nơi,
Thì thôi đành chịu một đời cô đơn,
Dù cho người khác kề bên,
Vẫn còn nguyên đấy nỗi buồn trăm năm !

Trên trời chỉ một vầng trăng,
Tình yêu sâu nặng một lần không hai !
Người đi, mãi chẳng còn ai,
Không gian lặng lẽ, trải dài thẳm sâu !

Tháng 6/03

Khi em khóc


Khi em khóc, anh làm gì, em nhỉ,
Khóc theo em, hay an ủi dỗ dành ?
Cứ để cho bao sầu muộn trôi nhanh,
Hay nén lại, cất vào trong tiềm thức ?


Anh bối rối mỗi khi nhìn em khóc,
Nước mắt nào cũng mặn, phải không em?
Bởi tình yêu dù mật ngọt, dịu êm
Cũng đâu thể che bão đời mọi lúc !


Khi khổ đau làm bật lên tiếng khóc,
Như cơn mưa, mây cạn nước, mưa ngừng
Thì em ơi, anh muốn được khóc cùng
Cho điều xấu xuôi dòng, trôi đi hết !

Khi vui quá, em không cầm nước mắt,
Là lúc anh muốn lau mặt cho em
Để nụ cười tiếp đó sẽ thêm duyên,
Thêm ấm áp trong nghĩa tình sâu nặng !

Tháng 6/03

Nợ tình


Anh vẫn biết em yêu anh nhiều lắm,
Nên tình cho em, anh đong mãi chưa vừa;
Bao năm rồi,những sớm nắng, chiều mưa
Anh cố giữ tình mình luôn sâu đậm !

Ở đâu có em, ở đó là mái ấm
Cho đời anh bớt cay đắng, buồn phiền.
Lúc đi xa, anh vẫn nhớ muôn miên,
Khi về lại, giống như chim về tổ.

Chúng mình đã qua lắm lần giông tố,
Nhưng sau cùng đôi chim nhỏ vẫn kề nhau;
Tuổi năm mươi, sương trắng mái đầu,
Anh đã hiểu: mình nợ người tri kỷ

Là món nợ, dù em không hề nghĩ,
Nhưng với anh: luôn nhớ để khuyên mình.
Cả đời em, em đã gởi trao anh,
Anh xin nhận nợ tình và đa tạ !

Tháng 6/03

 

Thơ & văn xuôi

Lúc mới quen, người ta thường làm thơ,
Khi chung sống, chỉ văn xuôi ở lại !
Riêng anh muốn nàng thơ luôn sống mãi
Vì đời thường, thơ vẫn phải là thơ !

Dù cuộc mưu sinh có vất vã, bơ phờ,
Chỗ ăn ở còn đơn sơ, đạm bạc;
Hay vui vẻ khi công danh thành đạt,
Thơ vẫn là người bạn tri âm !

Thơ động viên ta lúc gian khổ, khó khăn,
Và nhắc nhở khi say men chiến thắng !
Kết nối chúng mình trong tình yêu sâu đậm,
Từ thuở mới quen cho đến lúc bạc đầu !

Khi văn xuôi làm nhiệm vụ bắt cầu,
Cho cuộc sống luôn tiến về phía trước,
Thì nàng thơ vẫn nâng ta từng bước
Cho đường tình mãi chỉ một mà thôi !

Tháng 6/03

 

Lỗi hẹn với mình


Tất bật lo toan cho cuộc sống,
Anh thường khi lỗi hẹn với mình !
Những bữa cơm quên điện thọai báo tin
Làm mình phải mòn trông, mõi đợi !

Khi đang bàn những công việc mới
Cố tìm ra phương kế tiến hành
Muốn làm sao cho việc gọn, nhanh;
Mình thông cảm, anh vô tình lỗi hẹn !

Có những lúc mình muốn nhờ chút chuyện
Anh hẹn chiều, hẹn tối, lại hẹn mai;
Bởi hẹn trùng với nơi đó, nơi này
Nên cuộc hẹn với mình đành phải hoản !

Hẹn với khách, anh thường hay đến sớm,
Về trễ giờ, có khi lại say sưa;
Hẹn với mình thì anh cứ cù cưa,
Đợi lúc rảnh và tinh thần thoải mái !

Để mình trông, anh biết là có lỗi,
Việc bộn bề, khó tròn vẹn, mình ơi !
Để khi mào anh bớt việc, thảnh thơi,
Sẽ bù đắp cho mình những khi lỗi hẹn !

Tháng 7/03

 

Tóc nâu thương nhớ

Từ thuở quen nhau, yêu tóc nâu
Nghiệp duyên hay phước? anh biết đâu!
Nếu phải nghiệp duyên, hay được phước
Trời ban anh cứ nhận, tính sau !

Vào cuộc trần ai lắm bể dâu,
Đêm dài đo được bởi thức lâu
Mới biết gặp em là phước lớn,
Cảm ơn trời đã nối nhịp cầu !

Anh vẫn yêu hoài mái tóc nâu,
Tóc nâu chung thủy trước như sau
Qua mỗi cơn mưa, trời vẫn sáng,
Bao nhiêu bỉ cực vẫn tươi màu !

Vào tuổi năm mươi trắng điểm đầu,
Tóc nâu dù có giãm màu nâu;
Thời gian trôi mãi, trôi… trôi mãi
Tình vẫn vẹn nguyên tợ buổi đầu !

Tháng 7/03

 

Em một mình đi xa


Em muốn đời em luôn quyện chặt
Vào đời anh cho đến cuối đời;
Nhưng cuộc sống lo toan tất bật,
Đâu thể nào bên nhau mãi, em ơi !

Từng ngày, từng ngày cây thay lá,
Bao lần anh biện biệt phương xa
Mòn mỏi thời gian miền đất lạ
Mới biết tình yêu vẫn đậm đà !

Rồi em cũng có lần đi xa,
Không có anh, không có người nhà;
Lặng lẽ hành trang em tự xếp,
Đường dài mọi việc sẽ dần qua !

Nếu phải lòng nhau từ kiếp trước,
Một lầm tạm biệt có gì đâu !
Thoáng buồn một chút, thêm thương nhớ,
Có muối thì chè mới ngọt sâu !

Thời gian cũng sẽ chóng trôi qua,
Đến lúc rồi em trở về nhà;
Anh vẫn là anh từ thuở ấy,
Tình vẫn vẹn nguyên nét ngọc ngà !

Tháng 7/03

 

Sợi nắng


Em mang sợi nắng đi đâu,
Để mây che mặt trời sầu quanh đây ?
Thành phố vẫn rộng vòng tay,
Hai mùa mưa nắng vẫn đầy ánh xuân !

Em đi, sợi nắng đi cùng,
Cho tim anh phải lạnh lùng, buồn thiu !
Đáy lòng gợn sóng tình yêu,
Sáng cà phê lạt, trưa chiều cơm khan !

Nắng đi, mưa lại dầm chan,
Đường trơn, nước lại đường hoàng dạo chơi !
Mưa lâu, phố đã lạnh rồi,
Em về cho nắng ấm đời người ta !

Câu ca dao mãi đậm đà,
Đam mê thuở Mẹ mượt mà lời ru;
Yêu nhau nghĩa nặng, tình sâu,
Ơi em, sợi nắng mang màu thuỷ tinh !

Này em, ta nói với mình,
Nên đem nắng cắm vào bình tương tư !
Cuộc đời dù thật, dù hư,
Tình yêu là thật, không như tuồng đời !

Tháng 7/03

 

Lục bát mưa ngâu


Nhớ ai, câu lục thẩn thờ,
Tương tư câu bát, bơ vơ ý tình.
Nhớ ai vần điệu gập ghềnh,
Lời thơ nghiêng ngã, chông chênh lối về !

Mưa ngâu trắng xóa trời quê,
Đâu chim ô thướt cánh kề bên nhau ?
Ngưu Lang – Chức Nữ ngàn sau,
Còn nguyên vẹn mối tình sầu hợp tan !

Tháng 8/03

B.027 [b] Nỗi lòng tháng 7[/b]



Tháng 7 vào mùa Vu lan,
Thân con còn mãi lang thang xứ người;
Mẹ Cha tóc đã bạc rồi,
Chưa tròn chữ hiếu, bồi hồi lòng con !

Tháng 7 mưa Ngâu đượm buồn,
Thương cho Ngưu - Chức dầm tuôn lệ sầu
Một lần yêu, ngàn năm đau,
Hợp tan thường sự, vì đâu nát lòng ?

Tháng 7 xá tội vong nhân,
Nhắc người đang sống ráng cần chuyên tu;
Vô minh một thuở mê mù,
Đớn đau mấy kiếp ngục tù Diêm Vương!

Tháng 8/03

 

Bên khung cửa sổ


Tôi đứng bên trong khung cửa sổ
Nhìn ra bên ngòi thấy bầu trời đẹp vô cùng !
Bạn đứng bên ngoài khung cửa sổ
Nhìn vào trong nhà thấy tối hung !

Cùng một khung cửa sổ
Người này nhìn thấy niềm vui
Người khác lại thấy não nùng,
Bạn biết tại sao không ?

Khung cửa là vô tri,
Buồn vui ở tại lòng !

Khung cửa như cuộc đời,
Sáng tối và buồn vui,
Trăm năm cơn gió thoảng
Lúc thì thầm
Khi gào thét
Cuối cùng chỉ còn lại hư không !

Tháng 10/03

 

Trở về

Tôi trở về trường cũ của tôi,
Cơn gió nhẹ mơn man đời phiêu bạt
Quang cảnh cũ, nay có nhiều đổi khác
Ba mươi năm rồi, cứ ngỡ mới hôm qua !

Những con đường quá quen thuộc khi xưa,
Giờ chỉ có một mình tôi nhẹ bước,
Hình bóng cũ không sao tìm lại được,
Bởi thời gian mãi mãi chẳng quay về !

Đây góc sân, điểm hẹn của bạn bè,
Chuyện bù khú, buồn vui thời áo trắng,
Giờ còn lại rất nhiều sợi nắng,
Làm chứng nhân cho ngày tháng xưa xa !

Khung cửa này, tôi đã lắm lần qua,
Lúc bình thản, lúc vui, buồn, hồi hộp;
Giờ bước qua, ngỡ mình vừa đến lớp,
Mà sao lòng trĩu nặng nỗi cô đơn !

Trong sân trường, cơn gió chợt ào lên,
Như muốn giúp gởi người xưa lời nhắn:
Ba mươi năm, quảng thời gian xa thẳm,
Tôi về đây, người còn tận nơi đâu ??

Tháng 01/04.

 

Xin mãi là bạn thân !


Xưa nghe câu “ba vạn sáu nghìn ngày”
Ai dám nghĩ mình xài hơn phân nửa ?
Bởi ngày ngày đạn bom liên tiếp nổ
Và ngày ngày những ngôi mộ dày thêm !

Ba mươi năm ta gặp lại bạn hiền,
Thời xuân sắc lùi xa vào kỷ niệm;
Vẫn đậm đặc một cảm tình lưu luyến,
Vẫn bâng khuâng bên câu chuyện ngày xưa !

Cuộc đời ai cũng chìm nổi, nắng mưa,
Lắm cay đắng lẫn chát chua, mật ngọt !
Chợt nhận ra tình bạn bè xuyên suốt
Tháng năm dài không phai nhạt trong ta !

Không gian này, nghìn dặm có chi xa,
Qua điện thoại tưởng chừng đang đối diện !
Khi trong lòng chưa quên thời mực tím,
Xin mãi là bạn thân mến của nhau !

Tháng 04/04

 

Gặp lại sau 30 năm


Có phải bạn mình thuở thiếu niên,
Mà nhìn là lạ, lại quen quen?
Thời gian in đậm bao dấu ấn,
Sửa khác chút gì đã quá quen !

Gặp lại mà chưa dám gọi tên
Nào phải nhiều năm, đã lãng quên;
Biết chắc, không nhầm, đây bạn cũ
Mới dám ‘mày, tao’ rộn rã lên !

Có bạn nhận nhau lại khóc vùi,
Bởi thương bạn khổ giữa trần đời.
Ai cũng riêng mang nhiều tâm sự
Kể mãi mà sao chẳng thấy vơi !

Vượt bao gian khó đến hôm nay
Nước mắt bao phen đã vắn, dài;
Mừng vui gặp lại, thêm nước mắt
Có giọt mật thơm, giọt đắng cay !

Xin gắn cùng nhau đoạn cuối đời,
Quên bớt đau thương để dược cười
Cho cuộc sống nầy thêm ý nghĩa
Mai về cát bụi vẫn tròn vui !

Tháng 04/04

 

Cô giáo vùng sâu

Tôi từ quê nghèo lên thành phố lớn
Góp một bàn tay xây dựng phố phường;
Em đến quê tôi, vùng sâu heo hút
Đem ánh sáng về, vun đắp tình thương !

Chưa quen lội sình, gót son lem luốc,
Bờ ruộng nhỏ, trơn, chân trượt, té đau !
Mỗi bận sang sông, nước ròng, nước lớn,
Lo cầu gập ghềnh, ngại nỗi nông sâu !

Moị sự khởi đầu từ ngàn gian khó,
Từ chuyện hôm qua, mới có hôm nay !
Một tiếng “hi sinh” nhẹ như làn gió,
Khi nhận về mình, mới rõ nặng thay !

Đất nước mến yêu ngày thêm tươi đẹp
Có mồ hôi em, Cô giáo vùng sâu;
Cả giọt máu tươi và nhiều nước mắt,
Chúng đã nở hoa rực rỡ muôn màu !

Xin cảm ơn em, ngàn lần đa tạ !
Người đi gieo mầm văn hóa vùng sâu !

Tháng 04/04

 


Chút xưa

Về trường sau mấy mươi năm,
Chút xưa còn lại, giấu trong nắng hè,
Giấu trong mắt phượng đỏ hoe,
Giấu trong mái ngói đã nhòe mốc rêu,
Giấu trong chân bước liêu xiêu,
Giấu trong tiếng guốc, gió chiều mơn man,
Giấu trong giọng nói, cười giòn,
Giấu trong tà áo trắng loang sân trường,
Giấu trong khuất một góc tường,
Giấu trong cánh cửa, nhớ thương dáng gầy,
Giấu trong không khí quanh đây,
Còn nghe tiếng bạn, tiếng Thầy vọng vang.

Tháng 05/04.


Một thoáng bình yên


Cuộc đời ta được mấy khi trầm lắng,
Bởi thường khi giông bão vẫn ào lên,
Vì trường đời là nơi phải đấu tranh;
Kẻ phản chiến có khi đành vào cuộc !

Biết nẻo ấy chông gai mà vẫn bước,
Rẽ lối sang, nào có được mà sang !
Vào trận rồi, dò dẫm để đưa chân,
May: gộp đá, rũi: hố hầm, đành chịu !

Có bạn tri âm, thêm điều kỳ diệu,
Ngã lắm lần, vẫn không yếu mềm đi !
Vẫn đứng lên, vẫn vượt những chông gai,
Vẫn thấy được tương lai mình trước mắt!

Vui làm sao, được một ngày họp mặt,
Bạn và tôi có một thoáng bình yên,
Bao chông gai, bao giông bão tạm quên,
Để tình bạn làm liền da thương tích !

Tháng 05/04.



Còn tình yêu ở lại !


Bỏ quê hương ra đi vì cuộc sống,
Tuổi xế chiều mới quay lại chốn xưa;
Thuở thanh xuân cánh chim bằng bay bổng,
Gởi lại quê tình yêu mãi vọng đưa !

Yêu làm sao vị ngọt, mát cơn mưa,
Mơn man lúa trên cánh đồng trải rộng;
Yêu làm sao gió hòa cho mưa thuận,
Xuôi theo sông dòng nước đậm phù sa !

Giọt nắng nào cho tiếng hát bay xa,
Vàng bông bí, tím bông cà chớm nụ;
Cây liễu bên đường đang buồn ủ rũ,
Chợt vươn vai điệu luân vũ yêu đời !

Dù đi xa biền biệt muôn nơi,
Tình yêu ấy vẫn không rời quê cũ;
Lúc trở về muốn tìm nơi lưu trú
Nỗi niềm xưa luôn ấp ủ quanh đây !

Tháng 05/04


Bài thơ tiễn biệt


Tháng năm nối tiếp những tháng năm,
Thân bằng quyến thuộc tiếp xa xăm !
Bao bận tiễn người đi mãi mãi,
Buồn, vui, thương, ghét cũng im nằm !

Chuyện của ngày xưa, chợt rất xưa,
Những người tri kỷ ngày một thưa;
Trên cõi đi về thêm trống trải,
Lạc lỏng tiếng gà gáy giữa trưa !

Điệu đàn vọng cổ ít người nghe,
Não nuột đôi câu, giọng đã nhè !
Một bản tình ca xuyên thế kỷ,
Gợi thuở màn loan, trướng gấm che!

Bên bàn cờ tướng nhấp nhô quân,
Lặng lẽ xe im, pháo cũng ngừng;
Xin giải giùm ta cơn chiếu bí,
Sĩ, tượng còn nguyên, tướng lối cùng !

Ngâm nga Đường luật mấy câu thơ,
Ai đối cùng ta? Mãi đợi chờ;
Âm trắc, âm bằng, yêu, cước vận,
Nhất tam bất luận, điệp…thờ ơ !

Nâng chén rượu nồng tiễn biệt nhau,
“Nước mắt quê hương” vẫn ngọt ngào;
Trong suốt từ vành cho tới đáy,
Sang sảng giọng cười, giấu nỗi đau !

Tháng 10/04

 

Bài thơ của người bạn nghèo

Người bạn nghèo đến viếng bạn cố tri,
chỉ có mấy câu thơ trong phong bì, trên bàn hương án;
thắp nén hương, nước mắt tràn lai láng:
Bạn ơi, sao bạn vội ra đi ?

Mới mấy hôm trước đây,hai ta còn đối ẩm,
bên chén trà ôn lại chuyện ngày xưa;
chuyện những ngày dầm dãi nắng mưa,
trong bom đạn, dọc đường dài chinh chiến !

Vắng không lâu, đột ngột nghe tin bạn ra đi vĩnh viễn,
đau lòng tôi lắm, bạn hiểu không ?
Viếng bạn đây: thơ dăm chữ, đôi dòng
và tấm lòng người bạn nghèo từng cùng vào sinh ra tử;

nén hương đây, và kia, chung rượu nữa,
tôi mượn dùng để bạn mà thôi !

Đau xót thay, khi tôi mới vừa lui,
người thân bạn đem thơ tơi vứt vào sọt rác !
Bởi họ đang cần tiền để làm nhiều việc khác,
Có cần chi manh giấy nhỏ, mấy câu chữ ngây ngô !

Tôi biết, bạn cũng không muốn thế bao giờ,
Nhưng đành chịu vì đã sang cõi khác !
Tôi cũng không muốn buồn, nhưng chẳng cầm nước mắt.
Tôi khóc lần thứ hai, trong một buổi tối, trước linh cữu bạn hiền !
Thôi, bạn hãy nghỉ đi một giấc bình yên,
Mãi mãi bình yên !

Tháng 12/04



Có những nỗi buồn


Chầm chậm rồi chúng tôi cũng đi qua
nửa thế kỷ tuổi đời trên vai nặng !
chợt nhìn lại: tóc đen dần hóa trắng,
những nỗi buồn cũng thầm lặng mang theo !

Bạn của tôi, có người bỏ quê nghèo,
không phải chạy theo bao điều vật chất;
mà muốn giấu trong lòng niềm u uất,
nơi xứ người, đâu ai biết mà khơi ?

Bạn của tôi, đơn chiếc giữa dòng đời,
nặng bên hiếu, ben tình đành phải muộn !
Tuổi xế chiều cô đơn nào ai muốn !
Xin hỏi Trời phải phạt bạn tôi không ?

Bạn của tôi vì cuộc sống bải bươn,
thiếu may mắn nên vẫn hoàn tay trắng !
gần hết đời, chưa qua cơn lận đận,
để hậu nhân: sách cũ chất đầy rương !

Bạn của tôi thấy đời quá thê lương
tìm giải thóat cận kề bên cửa Phật;
mong cháu con được hưởng lây công đức,
mà vươn lên sống tốt kiếp con người !

Bạn của tôi tình duyên gãy nửa vời,
bao nước mắt khóc một đời con gái;
sắc phai rồi, biết không sao tìm lại,
một tình yêu ấm mãi giữa lòng mình !

Bạn của tôi cũng lắm đứa thành danh,
nhưng sâu thẳm trong tim buồn khó tả !
Bạn biết không: cõi đời không chi lạ,
chỉ khổ nhiều hay khổ ít mà thôi !

Thế, chúng mình hãy vun đắp niềmvui,
Cùng chi sớt nổi buồn vơi phân nửa !
Cười to lên ! Bởi cười là thuốc bổ !
Cười cho tan những căn số cuộc đời !

Tháng 01/05

Nơi ấy, nhà tôi!


Nơi ấy nhà tôi, xa tít tắp,
tháng Giêng khô cháy rạ trên đồng;
ngan ngát mùi rơm vừa mới gặt,
hai mùa ba vụ lúa đơm bông.

Nơi ấy, nơi này vẫn nối nhau,
phố phường nối với rặng trâm bầu;
tình thân nối với tình thân ấy,
có lẽ muôn đời chẳng khác đâu !

Nơi ấy lắm người tôi mến thương,
có ngôi nhà nhỏ, có ngôi trường;
có thời thơ ấu hồn nhiên quá,
dấu ấn một đời tôi vấn vương !

Nơi ấy mỗi lần nhắc đến tên,
thóang thôi, lòng đã rộn ràng lên !
vừa nghe hai tiếng “đồng hương” đó,
chưa gặp lần nào đã thấy quen !

Nơi ấy bao giờ đối với tôi,
vẫn luôn tươi đẹp nhất trên đời;
đi khắp năm châu, cùng bốn biển,
mảnh đất quê mình hấp dẫn thôi !

Nơi ấy với tôi vẫn rất gần,
vẫn nằm trong ngực trái nhiều năm;
được mùa nghe ấm lòng lữ thứ,
lũ lụt vẫn mềm khúc ruột thâm !

Nơi ấy, đầu đường để ngược xuôi,
bao năm ngụp lặn giữa dòng đời;
có lẽ cũng là nơi sau cuối,
dừng bước phiêu du, hết kiếp người !
Tháng 01/05



Cho con thăm lại miền quê

Con sanh ra, chốn thị thành đông đúc,
vẫn thường nghe Ba Mẹ nhắc đến quê;
lúc còn bé cũng đôi lần thăm viếng,
khi lớn lên lâu lắm chẳng quay về !

Nghe câu hát “quê hương chùm khế ngọt..”
ở quê mình có cây khế không Ba ?
người ta bảo: không quê, không lớn nổi
để thành người, nhưng quê vẫn mù xa !

Bởi không đi thì làm sao đến được ?
vì mưu sinh, Ba Mẹ phải tảo tần;
mỗi dịp Tết xe đều tăng gía vé,
nhà khó khăn, Ba Mẹ cứ hẹn lần !

Chắc là khi con học xong Đại học,
rồi đi làm, may ra được khá hơn;
đến lúc đó biết còn ai thân quyến,
đường về quê còn nhớ xóm, nhớ thôn ?

Trong lớp con cũng có nhiều đứa bạn,
khoe quê mình đẹp lắm những dòng sông;
những trái ngọt, cây lành, đồng lúa rợp,..
những cánh cò, chim chóc hót vang rân !

Chúng hỏi con: còn quê hương của Bạn ?
Con ngập ngừng: lâu lắm chẳng về thăm !
biết diển tả quê mình sao, Ba Mẹ ?
Hay nói theo những nét vẽ trong tranh ?

Con ao ước một lần về quê cũ,
để biết ra nơi đất Tổ, cội nguồn;
mai sau dù là công hầu khanh tướng,
có nghĩa gì khi không có quê hương ?

Tháng 01/05

 

 

Đăng lúc: 08:28:53 AM | 13-03-2018 | Đã xem: 1507



Giới thiệu

Tin tưc và sự kiện

backtop